LỜI CỦA MẸ KIM ĐỨC THÁNH MẪU.
Này Trần gian còn nhớ tưởng Huyền vi.
Mẹ ban cái Bạc cái Vàng Chì Kẽm Đồng Thau
Để trần gian mà dùng để sống.
Mọi sắt, thép, bạc, vàng đều từ thân Mẹ mà ra.
Cớ sao trần gian lắm kẻ lạm dụng.
Giành nhau cướp giật của người.
Mẹ ngồi nhìn thấy mà lòng đớn đau.
Muốn thâu lại bao vàng của bạc.
Để trần gian bỏ bớt Tâm tham.
Tham lam của Thế gạt lừa.
Mẹ đây đã tỏ sự tình đã lâu.
Trần gian lầm tưởng bạc vàng.
Là Của chất đầy kho bạc mà chi.
Mẹ đây ban bố rõ ràng.
Đâu dung kẻ ác làm điều bất nhân.
Vì danh vì lợi lắm lần.
Hại cho sanh chúng điêu tàn tấm thân.
Ta khuyên nam nữ trần gian.
Còn điều tham ái trần thế tục
Vì bạc vàng mà giết lẫn nhau.
Mẫu Diêu nhìn thấy đớn đau lòng phiền
Sai cho Năm Vị Ngũ Hành.
Xét xem trăm họ Trần gian ai lành.
Mà ban điều thẳng điều ngay.
Thử xem trăm họ mấy người thật Tâm.
Tham chi cái bạc cái vàng
Đều do từ Ta mà biến tạo ra.
Thôi ít lời nhường đến Mộc Tinh.
Phân trần tỏ rõ điều này phải tin.
LỜI CỦA MẸ MỘC ĐỨC THÁNH MẪU:
Rừng cây, lúa thóc trần gian.
Đều do tay Mẹ ban ra cho Trần
Mẹ còn nghĩ ân Diêu điện.
Nên lòng Mẹ thương sanh linh.
Cỏ cây thảo mộc Trần gian
Cây kia to lớn cũng cần trăm năm.
Cỏ kia muốn lớn cũng cần mười ngày.
Cớ sao nam nữ trần gian.
Dùng điều gian ác phá tan rừng già.
Rồi hủy đi bao rừng bao cảnh
Rồi lấy gì cho Thế trần này.
Rừng cây Mẹ đã ban Trần.
Tay Mẹ dung dưỡng đến ngày hôm nay
Đã che chở cho bao giông bão.
Rồi bóng râm mát mẻ cho Trần
Trái cây quả ngọt cho người hưởng dụng
Mà mấy người còn nhớ đến đâu.
Mẹ đây xót kẻ phũ phàng.
Phá đi tan nát lắm điều Mẹ ban
Nếu Trần gian mà dùng thứ quả.
Mẹ đâu phiền mà trách làm chi.
Còn ở đây phá đi tất cả.
Chặt điêu tàn thảo mộc rừng cây.
Phá đi Mẹ mới buồn phiền.
Bao điều Mẹ đã uổng công vun trồng.
Thôi ít lời mẹ dạy cho trẻ.
Mà nghĩ suy việc đó thế nào.
Mà mau sửa chữa lỗi lầm.
Đến chừng xử phạt khó mà kêu la.
LỜI CỦA MẸ THỦY ĐỨC THÁNH MẪU:
Ở Trần gian nhiều điều nhờ Mẹ.
Mẹ ban ra cho Thế thọ dùng.
Uống ăn giặt rửa đều nhờ thân Mẹ.
Cớ tại sao trần gian mê mẫn.
Bao lụy phiền gian ác trần gian.
Hại cho sông suối điêu tàn.
Chẳng còn nước mát cho trần thế gian
Uống nước từ thân mẹ ban ra.
Mà phũ phàng chẳng tưởng đến ai.
Trách phiền Trần thế u mê.
Mẹ đây khuyên kẻ ác gian trần miền.
Nếu Mẹ khuyên Con còn chẳng nghĩ.
Thì Mẹ đây xử phạt chẳng nương.
Ráng mà tu sửa điều lành.
Thương yêu sông suối nước trong mà dùng.
Kẻ thải ra bao nhiêu dơ bẩn
Để hại cho sông suối điêu tàn.
Mẹ đều ghi chép rõ ràng.
Đến ngày lâm mạng chung thời
Âm ty sa đọa vì người ác gian
Còn bao loài cá tôm Thủy tộc.
Dùng chài lưới mà bắt mà ăn.
Thôi nhìn đến cảnh thịt da.
Máu tuôn như biển ai mà xót thương.
Mẹ khuyên dạy trần gian mà nghĩ.
Nếu thân mình cắt cổ lột da.
Bỏ vào chảo nóng nước sôi.
Thì trần có nghĩ những lời Mẹ không.
Sao vì ham đồ ăn thứ thịt.
Bao nhiêu loài thủy tộc dưới sông.
Bắt đem nấu nướng chiên xào.
Sao trần không nghĩ thân ta thế nào?
Nếu lời Mẹ khuyên răn chẳng nghĩ.
Thì đọa sa ngục thất tù đày.
Đớn đau trách móc làm gì.
Bao lời của Mẹ người Trần ráng ghi.
LỜI CỦA MẸ HỎA ĐỨC THÁNH MẪU:
Lửa của Mẹ cho Trần thọ dụng.
Để nấu ăn sưởi ấm tấm thân
Cớ sao lại dùng hại nhân.
Gây ra hoả nạn giết người chẳng thương.
Dùng lửa này mà gây tang tóc
Bởi trần gian có nghĩ Mẹ đâu.
Đốt rừng phóng hỏa hại đời.
Dùng điều gian ác Mẹ đây đau lòng.
Muốn tiêu diệt bao kẻ bất nhân.
Mẹ muốn dùng Lửa Thiên tiêu diệt.
Mà thương tình Bà lão Diêu cung.
Mẹ đây cũng bớt nóng lòng thế gian.
Ai mà dùng Lửa Mẹ hại nhân.
Dù lớn nhỏ đều ghi thật rõ.
Đến lúc rồi nhân quả tỏ phân
Điều hoả nạn không phải bất ngờ.
Đều đã do ác độc hại nhân.
Đến chừng nhân quả tỏ phân
Thì nạn lửa cháy đốt thân tan tành
Lửa Mẹ ban là dùng để sống.
Chớ để dùng gây chiến hại đời.
Nếu ai chẳng nghe lời Mẹ nói.
Thì chờ ngày xử phạt Trần gian
Vì Tâm tà ác bất nhân
Lửa đây tiêu diệt đừng than trách phiền
LỜI CỦA MẸ THỔ ĐỨC THÁNH MẪU:
Ở trần gian đều nhờ thân Mẹ
Mẹ ban ra núi đồi đầy đủ
Mẹ ban ra nương rẫy ruộng vườn.
Đất đai Mẹ phân chia rõ rệt.
Chẳng thiếu chi trần thế thọ dùng.
Mà trần gian tham lam vô độ.
Dùng những điều đục nát thân này
Hố hang tìm kiếm bạc vàng.
Rồi đây chẳng còn núi đá chi đâu.
Vì bạc vàng chẳng quản nghiệp gây.
Phá điêu tàn hang động núi non.
Thôi thôi lắm kẻ làm điều.
Bao nhiêu kẻ ác phá tan chẳng màng.
Còn đồng bằng thì thôi chẳng còn.
Nơi đất bằng hang hố điêu tàn
Mẹ đã phân chia tất cả.
Cớ sao còn muốn giành của người.
Đất đai bao cảnh điêu tàn.
Nhìn xem thế sự lắc đầu con ơi
Cũng vì thương Bá gia tu niệm
Mẹ thương tình ấp ủ dưỡng nuôi
Không than không trách con Trần
Khuyên con dừng lại việc làm bất nhân.
Nếu hang động con đang đục khoét
Đến lúc là sụp đổ con ơi
Thân con tan nát thịt xương chẳng còn
Bởi nhân quả con gây điều trái.
Thì con ơi tan nát thân mình.
Đừng ham thế sự bạc vàng.
Ham chi đất đá tấm thân khổ sầu
Còn khi chết con gửi thân cho mẹ
Hồn linh con theo tội đọa đày.
Thân con trả lại bụi tro.
Cũng là bụi đất Mẹ ban trần miền
Con nghe Mẹ một lời khuyên nhủ.
Đừng lạm quyền phá hủy núi non.
Đục khoét sâu thẳm được gì
Não lòng Mẹ xót xa bao điều.
Thôi ít lời Năm Bà khuyên nhủ.
Ở trần gian mà ráng hiểu rành.
Bỏ đi cái ác trần gian.
Bỏ đi ham muốn vật tiền thế gian
Con hãy mau chí Tâm làm phước
Rồi tu hành rõ nỗi cầu kinh.
Năm Bà dìu dắt con hiền
Ai mà tu niệm ngày sau an lành.
Còn kẻ xưng quyền xưng thế.
Thì quả gây nghiệp ác rõ ràng.
Đến ngày xử phạt rành rành.
Thì đừng than trách Phật Trời chẳng nương
(Thăng)